Bài thơ: Mẹ (Trần Quốc Minh)

  • 840,000
  • Tác giả: admin
  • Ngày đăng:
  • Lượt xem: 84
  • Tình trạng: Còn hàng

Lặng rồi cả giờ con cái ve sầu,
Con ve sầu cũng mệt nhọc vì thế hè nắng và nóng oi.
Nhà em vẫn giờ ạ ời,
Kẽo cà giờ võng u ngồi u ru.
Lời ru sở hữu dông ngày thu,
Bàn tay u quạt u trả dông về.
Những ngôi sao 5 cánh thức ngoài cơ,
Chẳng vị u vẫn thức vì thế bọn chúng con cái.
Đêm ni con cái ngủ giấc tròn trặn,
Mẹ là ngọn dông của con cái xuyên suốt đời.

1972

Lời tác giả: “Bài thơ này Thành lập vô một thực trạng cực kỳ kỳ lạ: Ngày 16/4/1972 giặc Mỹ tấn công huỷ khốc liệt TP. Hải Phòng Đất Cảng. Tôi theo dõi mái ấm gia đình em gái – bác bỏ sĩ Trần Thị Hồng tản cư lịch sự khám đa khoa An Hải. Tôi ghi nhớ rất rõ ràng Lúc cơ cô Hồng mới mẻ sinh con cháu Nguyễn Đức Thiện (nay vẫn chính là người kinh doanh trở thành đạt). Đêm ấy trời rét mướt. Còi thông báo, bom nổ lắc trời. Cháu Thiện khóc cằn cặt. Cô Hồng thương con cái, vướng võng vô song thân cây, người sử dụng chân giẫm võng, tay quạt mang lại con cái. Cô quạt cho tới Lúc nhì u con cái thiếp cút thì cũng chính là khi câu thơ trước tiên tạo hình vô đầu tôi: Lặng rồi cả giờ con cái ve sầu – Con ve sầu cũng mệt nhọc vì thế hè nắng và nóng oi… Sáng đi ra, cô lịch sự khám đa khoa, tôi trong nhà nằm trong tía con cháu Thiện. Tôi viết lách cực kỳ thời gian nhanh bài xích thơ Ngọn dông của con, trong tương lai in SGK Tiếng Việt lớp 2 – luyện 1 tôi thay đổi lại nhan đề là Mẹ.”

[Thông tin tưởng 1 mối cung cấp tìm hiểu thêm đã và đang được ẩn]