Đọc Đi Rồi Khóc | Lazi.vn

Đọc Đi Rồi Khóc | Lazi.vn

In Stock



Total: $24.99 $29.99

Add to Cart

Chính Sách Vận Chuyển Và Đổi Trả Hàng

Miễn phí vận chuyển mọi đơn hàng từ 500K

- Phí ship mặc trong nước 50K

- Thời gian nhận hàng 2-3 ngày trong tuần

- Giao hàng hỏa tốc trong 24h

- Hoàn trả hàng trong 30 ngày nếu không hài lòng

Mô tả sản phẩm

 Mở đầu truyện là do một bạn Fan yêu cầu mình làm ...nhưng mình xin phép bn là cho mk lấy cái khung thôi còn 90% là của mình bn nhé...Chúc mừng bn đã được mình chọn truyênh nhé!!!
Link:  
https:///user/kiet.ly-lien

                                            Yêu Đơn Phương 4 năm để rồi

    Chào tất cả mọi người, tôi là Kiệt đến từ Hà Nội. Hôm nay tôi muốn chia sẻ với mọi người một câu chuyện buồn của tôi. Hồi đó tôi yêu đơn phương một cô gái suốt 4 năm trời nhưng rồi chả lại là… Không biết các bạn có tin vào tình yêu sét đánh không chứ còn tôi thì có đấy vì…Cái lần đầu tiên mà tôi gặp cô ấy cũng là lần mà khiến tôi cảm thấy mình đã yêu đơn phương cô ấy.Còn nhớ lúc đó ở trường, tôi đang đi lanh quanh để giải lao sau giừ học mệt mỏi…bỗng tôi đâm sầm vào người Thư(Cô gái mà tôi đơn phương), tôi và cô ấy thì chẳng bọ làm sao cả nhưng đống sách vở của Thư rơi hết xuống đất, lúc đó tôi thật sự rất ngại chăgr biết nói gì ngoài xin lỗi và nhặt giúp cô ấy đống hỗn độn mà mình vừa gây ra. Hình như lúc đó cô ấy rất vội vì việc gì đó hay sao mà chỉ biết cúi đầu với tôi một cái mà vội vã đi mất để mặc tôi vẫn đang cảm thấy áy náy và có lỗi…Thế nào mà đã vào lớp rồi mà vẫn cứ nghĩ đến cô ấy chẳng để tâm đến Thầy Tuấn đang giảng bài, bình thường tôi sẽ là người hăng hái cũng thuộc top đầu nhưng hôm nay thấy tôi im lặng Thầy thấy lạ gọi tôi đứng dậy và chả lời câu thầy đang hỏi, tôi không biết chả lời đứng ngây ra mặc dù câu đó rất dễ, cả lớp cười ầm nên cộng thêm sự trách móc của thây khiến tôi cảm thấy xấu hổ tột độ(Phải chăng tôi đang rung rinh trước Thư???).Ra chơi tôi cùng vài thằng đệ bắt mấy đứa hồi nãy cười nhạo mình, tôi doạ bắt bọn nó nói tên cô ấy thì sẽ tha cho, vậy nên thôi biết được cô ấy tên Thư, tôi được đà hỏi thêm số điện thoại và nick Facebook của Thư…Và mọi chuyện bắt đầu từ đây…

Tối hôm đó tôi nhắn tin cho cô ấy :                                                                                                                                                                     

(Tôi nhắn)~Mk sẽ in đậm lời thoại của Kiên các bn nhé~

-Chào bn!

(Cô ấy trả lời)~ Còn lời thoại của Thư mk sẽ in thường thôi nhé!~

-Chào bn…

-À cho mk hỏi ai vậy nhỉ???

-Mình xin lỗi cậu nha…

-??? Vì chuyện gì???

-Hôm nay va vào cậu chắc làm cậu đau rồi…

-À!!!Không sao đâu mình cũng không đau mấy

hơn nữa bn cũng đã xin lỗi mình rồi mà!

-Nhưng mình vẫn cảm thấy có lỗi…

-Mk đã bảo là không sao rồi mà!!!

-Hay mai mình mời cậu đi trà sữa để chuộc lỗi nhé!?

-Nhưng…

-Bn đồng ý đi cho mình vui!!!
 

-Thôi được rồi!

-Vậy 8h sáng mai mk qua nhớ đấy nhé!

-Ukmm…!!! À mà khoan mk vẫn chưa biết bn là ai mà???

-Mk là Kiệt, A1 nhé!

-Oki!!!Vậy thui nhé mk học bài đây…

-OK!!!Bye…Làm bài tốt và ngủ ngon nhé!!!

-Bye…Cậu cũng vậy nhé!!!

 “Vậy là sau hôm đó chúng tôi đã chở thành bạn…Cứ thân dần thân dần, tôi thì vẫn yêu cô ấy nhưng chẳng giám nói ra có vài lần cũng đã thử nhưng cô ấy cứ nghĩ là tôi đang đùa cô ấy mà thôi…Hay là do cô ấy biết rồi nên bơ đi, hay cô ấy đã yêu một ai đó rồi…Tôi cũng ko biết nữa”

 Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy thôi chẳng có gì đáng nói cả:

Vào một buổi sáng nọ:

(Cô ấy nhắn cho tôi)

-Kiệt ơi…!!!

-Rep đi…Gấp lắm…gấp lắm…

(Tôi trả lời)

-Đây có chuyện gì mà cậu làm nhưu cháy nhà không

bằng thế hả???

-Hơn cả cháy nhà cơ!!!

-Thế rốt cuộc là có chuyện gì???

-Xe tui bị hỏng rồi…Cậu qua đèo tớ đi học đi…!!!

-Ui giời…Ba cái chuyện cỏn con bé tý như còn kiến

mà cậu làm loạn hết cả nên!!!Thôi được rồi cứ chuẩn bị đi tớ qua liền!!!

-Oki…nhanh nhá!!!

-Rồi yên tâm…uy tín luôn!!!

Vậy là sau hôm đó cô ấy chả chịu đi sửa xe vậy lên ngày nào tôi cũng qua để đèo cô ấy đi học…Hai đứa như hình với bóng đi chơi, ôn thi, hành hành gì cũng có nhau đến lỗi mọi người trong trường cứ nghĩ chúng tôi là một cặp cơ…”

                                                         Rồi mọi chuyện bắt đầu...
 

Một buổi chiều… chắc hôm đó là lần cuối cùng tôi cảm thấy vui vẻ với Thư…Lúc đó tôi cũng vẫn chờ Thư ở cổng trường như bao ngày khác, nhưng thế nào trời lại mưa, cả hai đứa chẳng hề mang áo mưa hay ô, che chắn gì cả cứ thế mà đi về xong đã thế còn rất vui vừa đi vừa nô đùa nghịch nước… Tôi đưa Thư về nhà, lúc đó cô ấy vẫn còn đang rất khoẻ mạnh, hoàn toàn bình thường và vui vẻ. Nhưng đến khi tôi về nhà thì được biết là cô ấy bị cảm : ~Mọi ng ơi! Thời điểm mình làm đoạn này đã là 11h rồi mk rất mệt và buồn ngủ, mà mk lại làm chuyện theo phong cách ko sửa vì nó sẽ làm mất vị truyện, vì vậy có chỗ nào bị lỗi hay ko hay thì các bn bỏ quá cho mk nhé…Oáp…~

 Lúc tôi đi trên xe cùng Thư hai đứa đã cầm nhầm cặp của nhau tôi biết vậy lên đã cầm cặp của Thư để đến nhà đổi lại:

-Thư ơi!!!! Thư…!!!(Tôi gọi ở cổng)

Mẹ của Thư ra:

-Cháu à? Thư nó đang bị sốt đấy cháu có lên thăm nó thì lên còn

Cặp thì cứ đưa đây cho bác nhé!

-Ơ!Thật ạ???

-Cái thằng này!Chẳng lẽ bác lại nói điêu mày???

-Dạ vâng để cháu đi mua ít đồ đã!!!

(Rồi tôi quay xe đi ra ngõ)

-Cháu nhớ là đừng có quà cáp gì nhiều cháu nhớ!!!

-Vâng!!!!

Rồi tôi đi mua ít thuốc và vài gói bánh và đi về nhà Thư luôn…nhưng…đến đó lúc tôi mở cửa phòng Thư ra tôi thấy một người cũng chạc tổi tôi đang đút cháo cho Thư ăn trên bàn còn có một bó hoa…xong đã thế vừa dút anh ta còn vừa nói…

-Em ăn đi cho mau khoẻ (Anh ta nói)

-Vâng(Thư nói)

-Yêu thế nhờ(Anh ta nói)

Nghe xong tôi thấy như có một con dao cắt vào tim mình vậy…tôi chẳng thể vào vậy lên tôi chạy xuống tầng và nói với mẹ Thư:

-Cháu gửi bác ạ!Thư ăn xong thì bác cho cô ấy uống thuốc giúp chúa với nhé!!!

(Nói xong rồi tôi bước đi thật nhanh)

-Ơ thế cháu không lên tầng thăm nó à???(Bác ấy níu)
 

 Tôi trèo lên xe phóng thẳng một mạch về nhà mà trong đầu cứ nghĩ lại cảnh hai ng đang vui vẻ với nhau mà cảm thấy tức giận và đau lòng đến nhường nào…Hồi bé xem ơhim tình cảm ấy,cứ nghĩ chiatay,thất tình là đau nhất rồi…nhưng…lớn lên rồi mới biết…cảm giác yêu đơn phương mà không được người ta hồi đáp nó còn đâu hơn thế gấp vạn lần…Tôi nằm trên giường trằn trọc mãi mà không ngủ được vì hình ảnh hai ng tình cảm với nhau cứ hiện lên trong đầu làm tôi ko tài nào mà ngủ được.Nhưng rồi tôi lấy hết sự bình tĩnh còn lại của mình ra và nghĩ” Có thể đấy chỉ là anh của Thư thôi thì sao???” rồi có bình tĩnh lại và vui vẻ lên để mà ngủ tiếp.Khi đến trường tôi biết rằng phải tỏ tình với Thư sớm thôi trước khi quá muộn, dù gì thì mk cũng đã đơn phương Thư được 4 năm rồi mà…Rồi tôi lấy hết dũng khí đến trước mặt Thư:

-…Thư…Tớ yêu cậu!(tôi tỏ tình)

-…(Cô ấy im lặng)

-Tớ hoàn toàn nói thật lòng mình, không hề điêu hoa gì cả!

…Tớ đã yêu cậu được hơn 4 năm rồi đấy cậu có biết không…

…Tại sao lúc nào cậu cũng lé tránh tình cảm của tớ vậy???Tớ làm điều

Gì sai à?Hay do tứo ko tốt???...

-Không! Kiêt à cậu rất tốt!!!

-Vậy tại sao…???

-Thật ra tứo biết là cậu thích tớ rất lâu rồi, nhưng chúng ta không thể là người yêu được…vì sao sao ư???vì hôn nhân của tớ đã bị sắp đặt từ trước rồi…Từ khi còn nhỏ ba mẹ tớ đã hứa với người bạn thân của họ rằng: nếu sinh được con gái thì sẽ gả cho con trai họ và đúng như vậy ba mẹ đã sinh ra tớ và tớ là con gái…

-Vậy người hôm qua trong phòng cậu là…

-Đúng vậy…

-KHÔNG!!!KHÔNG!!!(tôi cố gắng không chấp nhận sự thật…nhưng sự thật thì vẫn mãi là sự thật mà thôi nó sẽ chẳng bao giờ thành một giấc mơ hay gì cả…)

 Tôi nghe xong…tan học tôi vẫn chừo như bình thường, chỉ có điều người lần này không phải là Thư nữa mà là…Nỗi đau cắt xé trái tim tôi…Vẫn là cơn mưa đó…mưa vẫn rơi nó bắt đầu từ đâu thì đều kết thúc ở đó, quả không sai…

                                   ♪…Mình hợp nhau đến như vậy…♪
                                    ♪ … Thế nhưng không phải là yêu!...♪
                       ♪ …Và em muốn hỏi anh rằng, chúng ta là thế nào?...♪
                                    ♪ …Rồi lặng người đến vô tận…♪
                                  ♪…Trách sao được sự tàn nhẫn…♪
                                            ♪…Anh trót vô tình…♪
                                    ♪…Thương em như là em gái…♪
 

                                                                       (Trích lời bài hát: Em gái mưa, của Hương Tràm)   

                             ~ Kể từ đây thì truyện sẽ là của mk 100% nhé mọi người ~  

                                                      Hẹn em kiếp sau

 Từ sau khi nói lời cuối cùng với Thư tôi chuyển trường đi nơi khác, cuối cùng tôi được đỗ vào một trường danh giá của Mỹ, tôi học và làm việc ở đó cũng phải được 7 năm rồi. Hôm nay là ngày nghỉ Tết nên tôi cũng muốn về thăm lại quê hương đất nước mình…cũng là để thăm lại Thư…

Tôi dằn vặt ở cổng nhà Thư:

-Không biết mình có nên thăm cô ấy không nhỉ???(Tôi dằn vặt trước cổng nhà Thư)

Tôi cứ định bấm chông rồi lại thôi, muốn rồi lại thôi…Mãi không quyết định được thì bỗng nhiên anh chàng người yêu của Thư xuất hiện…anh ấy nói:

-Kiệt!!!Có phải Kiệt đó không???(anh ấy hỏi)

- Đúng…đúng…vậy!!!(Tôi ấp úng nói)

-Trời may quá tôi đã chờ cậu ở đây suốt 7 năm rồi đấy!!!

-Là sao ạ???em không hiểu?

 Thôi đi theo anh rồi anh sẽ kể cho em biết mọi chuyện.Đến nơi hiên ra trước mắt tôi là Thư…nhưng ko phải là Thư bằng xương bằng thịt…Mà là một cái lăng mộ với cái bức ảnh và bát nhanh…

-Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ????(Tôi ko tin vào mắt mình hỏi)

-Thật ra Thư nó bị ung thư giai đoạn cuối, nó biết mình sắp chết rồi nhưng không muốn cậu phải đau khổ vì cái chết của nó…vì vậy nó đã bảo tôi giả làm người yêu nó và làm một vở kịch để cậu hết hi vọng mà từ bỏ.Cậu đi sang Mỹ được vài tháng thì Thư mất,do quá đau buồn nên bác gái cũng mất ngay sau đó vài tháng…tôi đã mua lại căn nhà và chờ cậu quay chở về để nói cho cậu biết sự thật…(anh ấy kể lại)

 Tôi nghe xong gục xuống, hai hàng nước mắt bắt đầu đổ xuống ấp úng nói…
 

-Thư!!!Thư ơi tỉnh dậy đi đừng doạ tớ mà Thư ơi…

-Cái đồ cậu là con gái sao ác thế???Cậu từng nói là khi hai đứa tốt nghiệp xong thì sẽ đi du lịch khắp Châu Á mà???Thế mà chúng ta đã đi được một nước nào đâu!!!...

-Trong lớp khi tớ hay ngủ gật là cậu lại xét mét rồi phe phán tớ cơ mà?Thế sao giừo cậu lại nằm đây hả???

-Thôi tớ sợ rồi đấy Thư ơi dậy đi hai chúng ta lại đi chơi với nhau như xưa…

-Thư à…Cậu ngốc lắm!!!Tại sao lại giấu tớ chứ???Hả tại sao???

Rồi tôi nói câu mà tôi đã ấp ủ suốt bao nhiều lâu mà đến bây giờ mới có cơ hội…
 

-Anh yêu em!

 …Nhưng muộn mất rồi!Thư chẳng còn thể nghe được nữa!!!Ôi tôi cũng thật là ngu ngốc mà tại sao tôi lại bỏ đi chứ nếu như lúc đó tôi cố gắng tìm hiểu lại mọi chuyện thì đâu đến lỗi…Giờ tôi chẳng còn thể nghe được tiếng em nói như xưa được nữa rồi. Nhưng may sao trước lúc mất Thư vẫn để lại cho tôi vài dòng…Cũng thật buồn sao đó lại là những dòng đau khổ nhất của cuộc đời tôi…Thôi thì đọc nốt rồi ôm lỗi buồn một mình mà thôi…

”Kiệt à!...có lẽ…lúc mà anh đọc được những lời này thì có lẽ em đã không còn ở trên cõi đời này…Em xin lỗi anh nhiều nhé…vì đã không giữ được lời hứa với anh…xin lỗi…vì đã giấu anh chuyện này, nhưng mong anh hiểu vì em cũng chỉ muốn tốt cho anh mà thôi…xin lỗi vì đã không thể bên cạnh yêu mến, quan tâm, chăm sóc anh được nữa…Em cũng muốn cảm ơn enh vì có anh em đã cảm thấy yêu đời hơn không còn u sầu như khi em chưa gặp anh nữa, với em thì anh là người đàn ông tuyệt vời nhất, cũng là một người bn tuyệt vời nhất. Chúc anh mau tìm được nửa kia phù hụp với mình và mãi hạnh phúc anh nhé!Tạm biệt anh người bạn tuyệt nhất của em…”

                         ♪…Ôi phút giây tương phùng anh nhớ và mong…♪

                        ♪…Dòng lưu bút năm xưa in dấu mãi đậm sâu…♪

                                  ♪…Trong nỗi đau anh mệt nhoài…♪

                                  ♪…Trong phút giây anh tìm hoài…♪

                  ♪…Muốn giữ em ở lại một lần này vì anh mãi thương…♪

                     ♪…Xa cách nhau thật rồi sương trắng chiều thu…♪

                       ♪…Ngày em bước ra đi nước mắt ấy biệt li…♪

                                ♪…Hoa vẫn rơi bên thềm nhà…♪

                                     ♪…Lá xát xơ đi nhiều và…♪

              ♪…Anh chúc em yên bình mối tình mình hẹn em kiếp sau ...♪

                                                                                      (Trích: Bạc Phận.Của Jack- K.icm)
                                                                                    Tác giả viết truyện: Trần Văn Toàn.
                                                    ..............Hết.............
*Mãi mới ra truyện phải để mọi người chờ lâu, sory mọi ng nhiều nhiều nhé! Và  mình cũng rất cảm ơn mọi người vì trong suốt thời gian qua đã ủng hộ mk trời ơi cái truyện :Lời thề tình bạn của mk đc hơn 200 like lận cảm ơn mn nhiều luôn nha.Yêu mn nhiều...
*Nghiêm cấm mọi hành vi đọc chùa, sao chép truyện không xin phép,nếu dislike thì vui lòng viết lý do xuống phía bên dưới để mk cải thiện chứ ko dís linh tinh.Thanks...
                                       
Rùa thì trăm năm vẫn là rùa 
                                    Các bn cx vậy xem chùa ít thôi
                       Nhó like 5* và 1fl đó giàu thì cho mk xin xu nhé!