Xác Định Đường Cơ Sở của Việt Nam: Nền Tảng Pháp Lý và Ý Nghĩa Chiến Lược

Xác Định Đường Cơ Sở của Việt Nam: Nền Tảng Pháp Lý và Ý Nghĩa Chiến Lược

In Stock



Total: $24.99 $999999

Add to Cart

Chính Sách Vận Chuyển Và Đổi Trả Hàng

Miễn phí vận chuyển mọi đơn hàng từ 500K

- Phí ship mặc trong nước 50K

- Thời gian nhận hàng 2-3 ngày trong tuần

- Giao hàng hỏa tốc trong 24h

- Hoàn trả hàng trong 30 ngày nếu không hài lòng

Mô tả sản phẩm

Trong luật biển quốc tế, đường cơ sở đóng vai trò là một khái niệm pháp lý cốt lõi, là ranh giới ngoài cùng của nội thủy và là điểm khởi đầu để xác định chiều rộng của các vùng biển khác thuộc chủ quyền, quyền chủ quyền và quyền tài phán quốc gia, bao gồm lãnh hải, vùng tiếp giáp lãnh hải, vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa. Việc xác định đường cơ sở một cách rõ ràng và phù hợp với luật pháp quốc tế là yếu tố then chốt để một quốc gia ven biển thực thi chủ quyền và quyền lợi hợp pháp của mình trên biển. Đối với Việt Nam, một quốc gia có bờ biển dài và nhiều đảo, quần đảo, việc xác định đường cơ sở là một vấn đề có tầm quan trọng chiến lược đặc biệt.

Đường cơ sở của nước ta được xác định là đường cơ sở thẳng (straight baseline), được xây dựng dựa trên các nguyên tắc của Công ước Liên Hợp Quốc về Luật Biển năm 1982 (UNCLOS 1982), đặc biệt là Điều 7 về đường cơ sở thẳng. Điều này cho phép một quốc gia có bờ biển khúc khuỷu, bị khoét sâu hoặc có chuỗi các đảo nằm gần bờ có thể áp dụng phương pháp đường cơ sở thẳng để vạch ra một đường cơ sở chung cho toàn bộ bờ biển. Việt Nam đã áp dụng phương pháp này một cách nhất quán và công khai, phù hợp với đặc điểm địa lý tự nhiên của bờ biển Việt Nam có nhiều eo biển, vịnh, và vô số đảo, quần đảo nằm sát bờ.

Việc xác định đường cơ sở của Việt Nam được khẳng định qua Tuyên bố của Chính phủ nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam ngày 12 tháng 5 năm 1977 về lãnh hải, vùng tiếp giáp, vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của Việt Nam. Tiếp đó, ngày 12 tháng 11 năm 1982, Chính phủ Việt Nam đã ra tuyên bố xác định các điểm chuẩn và nối chúng lại thành các đoạn thẳng để hình thành đường cơ sở ven bờ lục địa. Hệ thống đường cơ sở này sau đó đã được thể chế hóa trong Luật Biển Việt Nam năm 2012. Cụ thể, đường cơ sở thẳng của Việt Nam được vạch nối các điểm mốc địa lý có tọa độ xác định từ phía Tây Nam lên phía Đông Bắc, bao gồm:
- Điểm A1: Hòn Nhạn, thuộc quần đảo Thổ Chu, tỉnh Kiên Giang.
- Điểm A2: Hòn Đá Lẻ, thuộc quần đảo Thổ Chu, tỉnh Kiên Giang.
- Điểm A3: Hòn Khoai, tỉnh Cà Mau.
- Điểm A4: Mũi Đầm Môn, tỉnh Khánh Hòa.
- Điểm A5: Mũi Đại Lãnh, tỉnh Phú Yên.
- Điểm A6: Mũi Ông Cộ, tỉnh Bình Định.
- Điểm A7: Cù Lao Xanh, tỉnh Bình Định.
- Điểm A8: Mũi Ba Làng An, tỉnh Quảng Ngãi.
- Điểm A9: Đảo Lý Sơn, tỉnh Quảng Ngãi.
- Điểm A10: Đảo Cồn Cỏ, tỉnh Quảng Trị.

Các đoạn thẳng nối từ điểm A1 đến A10 hình thành hệ thống đường cơ sở ven bờ lục địa của Việt Nam. Từ đường cơ sở này, Việt Nam xác định các vùng biển của mình: nội thủy là vùng nước phía trong đường cơ sở; lãnh hải rộng 12 hải lý tính từ đường cơ sở; vùng tiếp giáp lãnh hải rộng 12 hải lý tiếp theo lãnh hải; vùng đặc quyền kinh tế rộng 200 hải lý tính từ đường cơ sở; và thềm lục địa là phần kéo dài tự nhiên của lãnh thổ đất liền.

Việc xác định đường cơ sở thẳng không chỉ có ý nghĩa pháp lý quan trọng trong việc phân định các vùng biển mà còn là nền tảng vững chắc để Việt Nam bảo vệ chủ quyền, quyền chủ quyền và quyền tài phán quốc gia trên biển. Nó giúp Việt Nam quản lý, khai thác và bảo vệ tài nguyên biển một cách hiệu quả, đồng thời bảo đảm an ninh quốc phòng, duy trì hòa bình và ổn định trong khu vực. Đường cơ sở là đường ranh giới pháp lý khẳng định chủ quyền của Việt Nam đối với các vùng nước lịch sử và là cơ sở để thực hiện quyền tài phán đối với các hoạt động kinh tế, khoa học, bảo vệ môi trường biển trong các vùng biển được xác lập theo Công ước UNCLOS 1982.

Tóm lại, đường cơ sở của nước ta được xác định là đường cơ sở thẳng, nối các điểm mốc địa lý ven bờ và các đảo tiền tiêu, phù hợp với luật pháp quốc tế và thực tiễn địa lý của Việt Nam, đóng vai trò then chốt trong việc bảo vệ và phát huy các quyền và lợi ích hợp pháp của quốc gia trên biển.